Đất Nước mình đẹp lắm đấy em ơi
Biển trải rất xa và núi rừng xanh thẳm
Những con đường lúa đôi bờ xa tắp
Những hàng cây im lặng đợi mặt trời
Đất Nước mình đẹp lắm đấy em ơi
Từ Lũng Cú đến Cà Mau đất mũi
Đất Nước mình qua bao phen hờn tủi
Vẫn nở hoa, cây táo ấy sau nhà!
Em thương thôi, đừng hờn giận nữa nha
Bởi Đất Nước cần nhiều tình thương lắm!
Những khổ đau thấm sâu vào từng dặm
Hàn gắn đến bao giờ? Tổ Quốc mới đi lên?
Em đừng giận nữa, chỉ thở thôi nghe em
Nghe tiếng tim mình đập trong lòng Đất Nước
Bỏ hết xuống cái Tôi mình quá lớn
Chỉ để thương ngay nỗi khổ trong mình
Trước khi cất lời, em giữ lại lặng thinh
Dù nhìn thấy những điều tim buốt nhói
Hay trăn trở với muôn vàn câu hỏi
Phải làm sao để đỡ những muộn phiền?
Phải chăng Đất Nước là của những kẻ có tiền?
Hay những kẻ quên mình từ đâu nhỉ?
Bao gian khó trút lên người chăm chỉ
Mặn mồ hôi mà cay đắng chất chồng?
Em thấy đấy, nước mình đáng thương không?
Nếu thương thật thì em ngồi yên lại
Đừng để giận cuốn mất mình đi mãi
Bình an rồi, em sẽ rõ đúng – sai….
Đất Nước mình vẫn sẽ có ngày mai
Nếu từ hôm nay, em thương mình chân thành nhất…
Hãy yêu Đất Nước từ những gì có thật
Như yêu ba, yêu mẹ, yêu mình…
Như yêu chiều tà hay yêu ánh bình minh
Như yêu bão tố hay những ngày nắng hạn
Như yêu thầy, yêu bạn….
Yêu mùa hè đã đến cầm tay….
Em ạ, em phải thấy mình rất may
Khi thấy Đất Nước còn an bình như thế…
Dù những chuyện trái ngang vô kể
Thì niềm thương còn ở trái tim mình!
(Nguyễn Thùy Linh)